HOMESTORYCHAT
Game Mobile HOT
Siêu Bài iWin 2012
BoxGames- Tai game mien phi
Tường vy đỏ - class="xt_container" data-xtcontainer="Blog" style="text-align: center;"></div> <div class="xt_blog" id="xt_blog"> <h2 class="xt_blog_title">Tường vy đỏ</h2> <div class="xt_blog_content"><p class="xt_text normal"><p>Cô gái nhỏ bật cười khi nhớ lại lời tỏ tình ấp úng dễ thương cùng khuôn mặt bối rối của Khôi chỉ mới mấy tiếng trước. Cậu xoay xoay bó tường vi màu đỏ trong tay lâu thật lâu trước khi ngập ngừng trao vào tay Khánh.<br><br>Mến tặng Khánh Chi.<br><br>Màn đêm lộng gió trên sân thượng lầu ba, mái tóc dài của Khánh tung bay, những sợi tóc mỏng dưới đèn đường màu vàng cam ánh lên như sợi cước cắt đôi nền trời. Tình yêu và tình bạn, tìm đến và có nguy cơ đổ vỡ, tất cả chỉ diễn ra trong một đêm.<br><br>Không phải vấn đề chọn lựa một trong hai.<br><br>-“Em… làm bạn gái anh nhé, Khánh…”<br><br>Cô gái nhỏ bật cười khi nhớ lại lời tỏ tình ấp úng dễ thương cùng khuôn mặt bối rối của Khôi chỉ mới mấy tiếng trước. Cậu xoay xoay bó tường vi màu đỏ trong tay lâu thật lâu trước khi ngập ngừng trao vào tay Khánh.<br><br>Không gian đặc quánh cảm giác ngượng ngùng. Khôi cười hì hì nhìn Khánh cũng bối rối không kém khi nhận lấy và ôm bó tường vi vào lòng.<br><br>- Hoa này là…<br><br>- Tường vi đấy.<br><br>- Dễ thương quá này! – Ngón tay Khánh chạm vào những cánh hoa – Hái trộm nhà hàng xóm phải không?<br><br>- Đâu, chúng nở bên phía hàng rào nhà anh nên là của anh chứ.<br><br>- Ha ha - Tiếng Khánh cười giòn tan y hệt ngày đầu quen nhau làm Khôi bất giác cười theo. Cậu nhớ mình để ý Khánh nhiều ngay từ hôm đó, chỉ là cậu chẳng nói cho ai biết thôi. Quen nhau qua một người bạn chung, ba người họ trở thành bộ ba thân thiết đã nhiều năm nay. Nhiều năm, đủ cho những dấu yên từ tí xíu và ngốc nghếch trở nên rõ ràng, có hình khối, có màu sắc. Chỉ có điều…<br><br>Một sự thật hiển nhiên mà ai cũng hình dung được là trong một bộ ba chơi chung với nhau, chỉ cần nảy sinh bất kỳ thứ cảm xúc nào khác tình bạn, sớm hay muộn bộ ba đó cũng gặp những trục trặc nhất định.<br><br>Khôi đâu ngốc nghếch mà không hiểu chuyện này, chỉ là… tường vi theo năm tháng đã nở dày bên hàng rào nhà cậu, có cách nào né tránh mãi yêu thương này? Ngày qua ngày, nhìn Khánh tươi cười vui vẻ ở bên mình và nghe tiếng cô líu ríu kể chuyện, Khôi càng chán ghét sự nhút nhát của bản thân. Khánh kém Khôi có một tuổi nhưng mỗi khi cô bắt đầu kể chuyện và nhoẻn miệng cười, Khôi luôn tưởng mình đang ở bên cạnh một đứa trẻ.<br><br><br>Những trong trẻo và hồn nhiên của cô từ ngày bước vào đã xô ngã cảm giác cằn cỗi và quen đơn lẻ nơi cậu. Khôi luôn hào hứng với những buổi đi chơi chung để được nghe nghe Khánh ríu ra ríu rít những mẩu chuyện về người nào đó lạ hoắc, về những nơi tít xa khỏi biên giới, và cả chuyện những con mòng biển bắt cá như thế nào. Khánh say sưa kể và Khôi say sưa nghe, như có một thế giới riêng để cả hai đắm chìm vào.<br><br>Khánh vui. Khôi dĩ nhiên vui. Nhưng còn Phương?<br><br>Phương chính là người bạn chung. Phương vui vẻ, hoạt bát, thường xuyên là trung tâm của những hoạt động của bộ ba. Phương không những là bạn thân của Khôi mà còn là bạn rất rất thân của Khánh, và Khánh thật sự chỉ có duy nhất một người bạn thân này. Giả sử, mà không cần giả sử vì thực tế đã xảy ra rồi, khi Khôi và Khánh yêu nhau, chẳng khác nào đẩy Phương qua một bên, bắt cô nhìn hai người thân thiết nhất của mình ở bên nhau.<br><br>Mọi thứ bỗng rối tung với cả ba người. Tại ai?<br><br>Tại Khôi không thể giấu cảm xúc này nữa, đã dày công tỉ mẩn hái những đóa tường vi rực rỡ nhất bên hàng rào, bó lại và chạy như bay đến gặp Khánh để bày tỏ hết những tâm tư từ tận những ngày xưa cũ?<br><br>Hay tại Khánh ngây ngô cũng không biết cách kìm nén đi cảm giác vui vẻ và an tâm khi ở cạnh bên Khôi? Cô đã để cậu bắt gặp trong những lần ngượng ngùng nhìn lén, và rõ ràng đã bị phát hiện tình cảm khi cô bối rối rụt tay lại trong khoảnh khắc tay hai người chạm phải nhau. Ngày hôm nay cũng là Khánh ngốc nghếch đã thẹn thùng gật đầu khi Khôi ngỏ lời.<br><br>- Người ta hay tặng hoa hồng mà? Sao anh tặng tường vi chứ? – Khánh chun mũi, lắc lắc mái tóc theo thói quen.<br><br>- Ai cũng có thể tặng hoa hồng. Em biết tường vi đỏ có ý nghĩa gì không?<br></p><br>- Chả giỏi như anh. – Khánh cười toe toét khoe đuôi mắt kéo dài như biết cười – Con trai gì mà toàn trò lãng mạn, cái gì cũng biết.<br><br>- Không biết thì… tí tự tra Google đi.<br><br>- Ơ - Khánh nhíu mày. Tóc cô tung bay. Khôi nhẹ nhàng xoa đầu Khánh rồi về, để lại vẹn nguyên những cảm giác vui sướng chếnh choáng cho cô, và cho cả không gian của dấu yêu nguyên sơ này. Khánh vui. Khôi cũng… dĩ nhiên vui.<br><br>Khánh không biết mình đã nghĩ những gì. Khi hồi tưởng lại giây phút đó, cô chỉ nhớ tâm trí mình trống rỗng, chỉ có cảm giác chếnh choáng là rõ rệt. Hạnh phúc chếnh choáng, giống như uống một cốc soda táo, chẳng phải nghĩ ngợi suy tư gì, chỉ có vui, và rất vui. Giá như là ban ngày, hẳn dễ dàng thấy hai má cô gái này đỏ lên như yêu lần đầu.<br><br>Nếu hạnh phúc lúc nào cũng dễ dàng, tình yêu thì luôn tròn vành vạnh, chắc nhân loại chẳng bao giờ nghe được những bản tình ca, chẳng phải xem đi xem lại bộ phim cũ mèm mà vẫn khóc hết nước mắt, và Romeo, Juliet hẳn là những nhân vật hoang đường trong một chuyện tình vô cùng đáng quên.<br><br>Có lẽ một trong những lí do mà hạnh phúc không thể mang hình tròn là bởi vì như thế nó sẽ lăn đi mất, cho nên tạo hình của hạnh phúc nhất định phải méo một chút, lệch đi một chút, góc cạnh một chút, để những người có lòng sẽ biết cách giữ lại bên mình.<br><br>Phương đến ngay khi nhận được cuộc gọi của Khánh. Đã hơn 8 giờ tối. Cô còn chưa kịp ăn gì sau một ngày loay hoay với mớ đồ án sắp cao bằng mình. Nhưng vì đó là Khánh, bạn thân cô, nên dạ dày buộc phải đợi.<br><br>- Nhìn mày có vẻ vui. Chuyện gì mà gọi tao đến gấp thế này?<br><br>Phương thoải mái ngồi xuống salon, hơi cười, nhón tay lấy một thanh kẹo trên bàn. Biểu cảm lộn xộn trên gương mặt người bạn thân bỗng làm cô hơi khựng lại. Nhưng có mơ cô cũng không đoán được việc gì vừa xảy ra nên chỉ có cách hỏi cho rõ:<br><br>- Con này, có việc gì nói nhanh! Tao chưa ăn tối đấy.<br><br>Khánh chỉ bó tường vi còn nguyên màu đỏ rực trên bàn.<br><br>- Đẹp không?<br><br>- Ừ. Ê, tường vi à? Hình như… nhà anh Khôi cũng có.<br><br>- Ừm… của anh Khôi tặng.<br><br>- Gì cơ?<br><br>Mọi thứ bắt đầu rối tung trong tâm trí Phương. Cô cố gắng suy nghĩ một cách logic nhất có thể nhưng cố tránh trường hợp họ yêu nhau, dù như vậy, đó vẫn là điều xuất hiện đầu tiên. Phương đặt thanh kẹo xuống bàn, hơi chồm người tới, hỏi lại:<br><br>- Khôi tặng?<br><br>- Anh Khôi tỏ tình với tao. – Khánh cố tình nói thật chậm – Vừa mới.<br><br>- Hả?<br><br>Lần thứ hai Phương đặt một câu hỏi cụt ngủn và thứ cô mong được hồi đáp lại là lời phủ nhận và câu “Tao chỉ đùa thôi.” của Khánh. Nhưng thêm một lần nữa bạn cô chẳng những không thực hiện điều cô mong mà còn trả lời bằng câu Phương thật sự sợ nhất:<br><br>- Tao đồng ý rồi. Tao thích anh Khôi… từ lâu lắm.<br><br>- Lâu lắm là bao giờ?<br><br>- Tao không nhớ. Lâu lắm. Mày… không sao chứ?<br><br>- Tao sắp đau bao tử rồi.<br><br>- Đi ăn gì đi. Hay tao nấu gì cho mày ăn nhé!<br><br>Đáp lại sự dịu dàng của Khánh, Phương thực sự chỉ muốn gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất, nhưng vì không thể, cô nhăn mặt:<br><br>- Mày thích anh Khôi từ lâu lắm à? Hay nhỉ! Thế mà chẳng hề nói với tao một tiếng. Tao tưởng mình thân lắm…<br><br>- Không, Phương à, mày không hiểu tao rồi.<br><br>- Ừ. Làm sao mà hiểu mày được. – Phương cố tình bĩu môi.<br><br>- Tao chỉ sợ nếu nói ra, mày sẽ cảm giác như… tao không biết nữa… như mày bị ra rìa chẳng hạn.<br><br>Khánh nhỏ giọng hết sức có thể nhưng cô vẫn thấy như mình đang gào vào mặt Phương vì biểu cảm của bạn cô lúc này hết sức khó chịu. Còn bản thân Khánh cũng đang loay hoay với những xúc cảm rối rắm của mình bây giờ. Cô hiểu hơn ai hết rằng, lúc này, thật quá khó để bắt Phương vui cho mình. Khánh cào cào vào lòng bàn tay mình theo thói quen mỗi khi bối rối, cô có cảm tưởng như mình đang bắt tay với Khôi đẩy cô bạn thân sang một bên. Lòng bàn tay ấm nóng nhưng trái tim cô hoang mang và lạnh ngắt.<br><br>- Ra rìa? Ừ. Giờ thì chính thức là ra rìa này.<br><br>Phương lạnh lùng chấm dứt câu chuyện. Vứt thanh kẹo xuống bàn như một cách phản ứng giận dỗi rất thông thường, Phương không đợi Khánh nói thêm tiếng nào, lầm lũi dắt xe ra về. Phòng khách rộng rãi càng trở nên trống trải, điều gì đó vừa nứt vỡ ở trong lòng khiến Khánh ứa nước mắt. Phương không hề hay biết, cô chỉ lặng lẽ chạy xe về, trên đường lẩm nhẩm một câu như vô thức: “Tường vi đỏ.”<br><br>Vốn tính vô tư như đứa trẻ, Khánh ít khi quan tâm tìm hiểu những điều sâu xa, phức tạp và lãng mạn. Cô chỉ say sưa trong thế giới vui tươi và dễ chịu như cốc soda táo của mình. Nhưng Phương lại là một mảng màu đối lập. Cô gái ấy hoạt bát và hòa đồng nhưng nội tâm sâu lắng như một giếng nước trong, phải có lòng quan sát mới thấy được cánh hoa rơi chạm tầng đáy. Tường vi đỏ mang ý nghĩa gì, cô thừa hiểu.<br><br>Mong muốn được yêu của Khôi bây giờ, cô cũng thừa hiểu. Chỉ là ngay lúc này, cô cũng chếnh choáng như Khánh lúc nhận lời tỏ tình của Khôi, nhưng là chếnh choáng một cách đau lòng.<br><br>Hệt như suy nghĩ của Khánh, Phương không ganh tị hay khó chịu vì tình yêu của bạn, trái tim cô thừa hiểu đó là nỗi ích kỉ rất hiển nhiên khi cảm thấy như mình bị gạt ra ngoài rìa những cảm xúc đó. Khánh và Khôi yêu nhau, Phương nghiễm nhiên thành kẻ ngoài cuộc nhìn vào, như thể tình bạn bao năm chẳng có chút ý nghĩa gì.<br><br>Sân thượng lầu ba lộng gió, chỉ có một cô gái nhỏ cùng mái tóc xõa tung nền trời. Cô hiểu hết những gì đang diễn ra, chỉ là không biết phải làm sao.<br><br>Rất nhiều tin nhắn được gởi đi nhưng không thấy hồi âm. Khánh vẫn không cho phép mình bỏ cuộc. Cô đành bấm số gọi cho Khôi.<br><br>- Em khó xử quá. – Khánh vừa nói vừa bấm vào lòng bàn tay.<br><br>- Anh nghĩ Phương cần thời gian để thích nghi. <br><br>Cả hai cùng chống tay lên thành lan can, gióng mắt tìm đường chân trời. Khánh luôn nhớ những buổi chiều cũng như thế này, Khánh, Khôi và Phương cùng nằm dài trên sân thượng, để gió thổi qua tai và nghe Khánh kể chuyện, những mẩu chuyện ngốc nghếch mỗi khi nghe xong cả ba cùng cười vào chúng. Và lần nào Khánh cũng chỉ tay lên nền trền xanh ngắt rồi cười khúc khích:<br><br>- Đố hai người tình bạn màu gì đấy?<br><br>Thật ra chẳng lần nào Khôi và Phương trả lời. Cả hai chỉ theo thói quen mỉm cười với suy nghĩ của Khánh. Màu gì không quan trọng, bên nhau mới là trọn đời, hai người đã từng nghĩ như vậy. Giờ thì những suy nghĩ đó mới ngốc nghếch làm sao! Dường như ngay lúc này, chỉ có một màu xám giăng đầy qua chiếc ô tình bạn mỏng manh của cả ba.<br><br>- Mọi thứ sẽ trở lại như trước thôi. Anh sẽ nói chuyện với Phương.<br><br>Khôi quay sang nhìn Khánh trìu mến, cô gái nhỏ cậu đem lòng yêu mến giờ càng bé nhỏ và mong manh hơn. Cả những nét u buồn trên gương mặt thanh tú cũng làm cậu xao lòng.<br><br>- Không. Để em. – Khuôn miệng Khánh thu xếp được một nụ cười – Em mới là người sẽ giải quyết những rắc rối này.<br><br>- Em chắc không? Lỡ Phương vẫn giận…<br><br>- Giận mới cần giải quyết chứ anh. Giận, mới cần bạn thân là em…<br><br>Giắt lại một lọn tóc về nếp giúp Khánh, Khôi mỉm cười hiền lành. Nhưng cậu lại mau chóng bị bất ngờ trước hành động của cô: Khánh rút từ trong túi ra một chiếc vòng tay thắt bằng những sợi dây màu xanh dương đan chéo nhau qua lại, dịu dàng đeo vào tay cho Khôi. Vừa từ tốn buột nút dây lại, cô vừa giảng giải, ánh mắt hết sức chân thành:<br><br>- Đây không phải kỷ vật tình yêu gì cả. Nhớ nhé. Đây là cho tình bạn của ba chúng ta. Anh biết tình bạn có màu gì không?...<br><br>Đối diện với biển, ai cũng nhỏ bé. Biển xanh rì vỗ bờ thành từng đợt sóng trắng. Khánh ngồi thu chân lại, yên lặng ngắm những vật thể li ti từ phía xa tít mà cô có thể nhìn thấy trên mặt biển phẳng lặng. Cô đang đợi một người.<br><br>Đường chân trời cắt đôi mặt biển và bầu trời thành hai mảng màu xanh khác biệt. Biển rất hiền hòa, nền trời trong lành.<br><br><br>Phương đến hơi muộn, Khánh đoán chắc bạn mình đã đắn đo không biết có nên đến gặp cô hay không. Nhìn thấy Phương, lòng Khánh vui không để đâu cho hết. Cô hiểu, tận trong lòng, tình bạn này quan trọng với mình hơn tất thảy.<br><br>Phương nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Khánh, cô đã bỏ lối hành xử hơi bộc phát thái quá và lạnh lùng của mình hôm nọ, nhưng khoảng cách giữa hai người bạn thân vẫn còn chưa thu hẹp được. Khánh thấy như mình có lỗi. Còn Phương cảm giác mình đang bị bỏ rơi.<br><br>Biển vẫn kiên trì xô những đợt sóng tràn.<br><br>Rất nhiều phút im lặng đã trôi qua, giống như cuộc thi xem ai kiên nhẫn hơn, hay là việc bất kỳ người nào lên tiếng trước sẽ chịu thua. Những âm thanh vang lên chỉ là tiếng sóng ì oặp vỗ bờ, những con mòng biển chan chát cãi nhau trên không, và tiếng gió có mùi hương mằn mặn như vị của đại dương thẳm sâu.<br><br>Khánh hí hoáy vẽ những hình thù kỳ lạ trên cát, đột nhiên quay mặt sang phía Phương, cười toe:<br><br>- Mày nhớ mỗi lần cả ba người tụi mình ra biển không? Có mỗi mày với anh Khôi xuống tắm, còn tao sợ nước nên chỉ dám ngồi trên bờ xây lâu đài rồi vẽ vớ vẩn cho mày lên trêu chọc thôi.<br><br>-…<br><br>- Lâu rồi tụi mình không đi tắm biển nữa. Tao nhớ…<br><br>- Đừng nhắc nữa.<br><br>Phương đột ngột ngắt lời làm Khánh giật mình, cô vẫn kiên trì tiếp tục:<br><br>- Sao lại không? Tụi mình phải tiếp tục như ngày xưa chứ. Phải là mày, tao và anh Khôi, phải đủ ba người ở bên nhau mới được chứ.<br><br>Phương hừ mũi một cái, giọng khô kiệt cảm xúc:<br><br>- Tao tưởng bây giờ chỉ cần mày với anh Khôi bên nhau là đủ.<br><br>- Không, Phương à. Không hề. – Khánh dịu dàng lắc đầu.<br><br>– Đủ, ừ, là đủ ở một phương diện tình cảm rất khác, chứ không phải tình bạn này. Người ta có bạn vẫn cần phải yêu nhau, và người đang yêu cũng cần bạn bè. Đó là hai mối quan hệ rất riêng biệt, nhưng phải dung hòa, mày hiểu không? Những lúc đi chơi vui vẻ bên nhau đủ ba người, thỉnh thoảng tao vẫn thấy tủi ở trong lòng vì không dám bộc bạch ra tình cảm của mình. Còn những ngày gần đây, tao và anh Khánh dù đã hiểu tình cảm của nhau, nhưng bỗng nhiên mày không chịu xuất hiện nữa nên có cái gì trong tao bị vỡ ra rồi con ngốc ạ.<br><br>Đôi mắt Khánh nheo lại tạo thành cái đuôi dài rất đẹp, nhưng đôi mắt đẹp đó đang ngấn nước. Khánh nói rất dài, rất chân thành, cô tha thiết mong nhận từ Phương một cái gật đầu hoặc đại loại để biết tình bạn này còn tiếp diễn. Nhưng Phương chỉ yên lặng nhìn cô rất lâu. Cô đọc được trong mắt Phương thật nhiều những xúc cảm, chúng xộn xạo và rối rắm, chừng như sẽ nổ tung ra nếu không được xoa dịu.<br><br>Một tay bất ngờ nắm lấy tay bạn, tay kia lôi từ trong túi ra một chiếc vòng tay màu xanh, xanh ngắt như nền trời, giống hệt cái của Khôi, Khánh cũng dịu dàng đeo vào tay Phương như hôm nọ. Cô ôn tồn nói với bạn, rõ ràng và mạch lạc:<br><br>- Phương này, mày biết tình bạn màu gì không? Là màu xanh da trời. Vì sao biết không? Vì giống như màu xanh của bầu trời, tình bạn tạo nên cảm giác an toàn, vững chãi và yên bình nhất, ở bên bạn bè nhất định phải cảm thấy thật dễ chịu, như những ngày tao ở bên mày, và mình ở bên anh Khôi vậy. Đó là tình bạn của riêng ba người bọn mình. Tao biết mày giận tao, giận cả anh Khôi, nhưng đừng vì thế mà bỏ rơi tình bạn vốn đã dày công tạo dựng từ rất lâu này, được không? Anh Khôi và tao chưa bao giờ có ý muốn đẩy mày ra cả. Ở riêng bên nhau, có thể là tình yêu, nhưng khi đứng cùng nhau thành ba người, mình mãi mãi là bạn, được không, Phương?<br><br>Phương vẫn yên lặng, nhưng khuôn mặt cô đã giãn ra, dễ chịu, và dịu dàng hơn. Bầu trời cao vút phía trên, quả thật rất rộng lớn, nhưng bình yên vô ngần. Khánh nói đúng, tình bạn của bọn họ ngày xưa cũng dễ chịu và an tâm như khi cả ba cùng nằm dài ra ngắm nhìn nền trời xanh ngắt này. <br><br>Hóa ra, cô gái ngây ngô nhất trong ba người bọn họ lại là người duy nhất có khả năng phổ quát tình bạn nên thành hình khối và màu sắc , điều mà chẳng ai trong hai người là cô và Khôi làm được.<br><br>Lúc Khánh đưa tay lên vén tóc, Phương nhận ra cô bạn nhỏ của mình cũng đeo một chiếc vòng y hệt, chắc cô gái vụng về này đã khổ công không ít khi ngồi đan qua đan lại những sợi dây nhỏ xíu rối mù thành chiếc vòng xinh xắn như thế. Xoay xoay chiếc vòng trên cổ tay, Phương vờ vĩnh, làm bộ nhăn mũi nói với Khánh:<br><br>- Đây là màu xanh nước biển chứ.<br><br>- Không, con điên ạ! – Nhận ra bạn mình đã gần như trở lại, Khánh vui vẻ dí tay vào trán Phương – Đây là màu trời. Yên bình như bầu trời. Còn nước biển à? Mày biết tại sao biển có màu xanh không? Vì nó phản chiếu lại từ màu trời. Giống như là… à… như là tình yêu vậy. Tình yêu cũng phản ánh từ tình bạn, một phần nào đó, nhưng nó mang một sắc thái riêng, xúc cảm riêng biệt hơn, mặc dù về cơ bản thì cả hai đều bắt nguồn từ tình cảm quan tâm và yêu quý nhau. Đó là lý do có đường chân trời để chia cắt bầu trời và mặt biển, để người ta không bị nhập nhằng.<br><br>Phương tròn xoe mắt nghe Khánh giảng giải. Giếng nước trong veo của cô vẫn chỉ có Khánh là người duy nhất nhìn thấy được tầng đáy, đếm được những cánh hoa rơi vãi. Là người hiểu và quan tâm cô nhất trên đời, làm sao có thể để mất đi cho được. Phương khẽ nhích người lại gần Khánh hơn một chút, hơi nghiêng đầu nhìn vào chiếc vòng của mình, lắc lư người:<br><br>- Mới mấy ngày không gặp thôi mà mày ăn nói khá hẳn lên.<br><br>- Tại vì đó là tất cả những gì trong lòng tao mà. – Khánh cười vui vẻ, cô đưa tay ra song song với bạn, để hai chiếc vòng kế bên nhau, xanh ngắt và yên bình.<br><br>- Tao xin lỗi… - Giọng Phương thầm thĩ – Những ngày vừa rồi tao ích kỷ. Không phải là giận mày hay anh Khôi đâu, vì tao sợ mình bị gạt sang một bên, bị bỏ rơi, bị quên mất đi khi hai người bọn mày vui vẻ bên nhau. Tao ích kỷ nên chỉ nghĩ như vậy thôi. Tao… thực sự là… rất nhớ ba đứa mình.<br><br>Nhìn nụ cười nhỏn nhẻn của bạn, Khánh cũng cười theo, cô vui vẻ lắc lắc đầu:<br><br>- Từ nay ấy, bỏ cái thói hay suy nghĩ quá nhiều đi nghe không. Mày phải vui vẻ lên mới được, phải như những ngày trước vậy đó. Tụi mình mà tụ tập lại thì vui trời long đất lở luôn. Nhất định phải như vậy.<br><br>- Ừ. – Phương cười tươi khoe đồng tiền tươi tắn – Nhất định phải như vậy.<br><br>Cả hai cùng giơ cao tay có đeo vòng lên cạnh nhau. Màu xanh của những sợi dây đan chéo hòa vào màu xanh dịu dàng của bầu trời. Yên bình và dễ chịu, an tâm và vững chãi, tình bạn như bầu trời xanh ngắt mênh mông không có một điểm giới hạn nào.<br><br>Ở bên dưới, biển vẫn rì rào, ngân nga mãi một tình khúc êm dịu bằng tiếng sóng, và phản chiếu lại màu xanh của nền trời, chỉ là theo một cách khác, âm trầm hơn, lắng đọng và nhịp nhàng.<br><br>Phương bắt chước Khánh vẽ vẽ xóa xóa những hình thù ngộ nghĩnh trên cát, cả hai cùng la í ới và cười vang khi có cơn sóng đi lạc xô vào cuốn phăng mất thành quả của mình.<br><br>- Mà này, mày có hiểu ý nghĩa hoa tường vi đỏ chưa? – Phương đột nhiên hỏi.<br><br>- Mày biết luôn á?<br><br>- Dĩ nhiên. – Phương hơi vênh mặt, ném một bệt cát vào chân bạn.<br><br>Khánh chụp ngay cơ hội trả đũa, xong nói rất nhỏ hòa vào tiếng sóng bên tai Phương, mặt hơi đỏ lên:<br><br>- Hiểu rồi.<br><br>- Vậy… đừng phụ lòng anh Khôi. Hai người phải hạnh phúc, nghe chưa.<br><br>- Ừ. Nhưng ba người bọn mình vẫn là tuyệt nhất mà, phải không?<br><br>Đó là một câu hỏi tu từ không cần được hồi đáp.<br><br>Tiếng cười khúc khích lại vang lên giòn tan giữa bãi biển buổi chiều còn thưa người qua lại. Trên cao, những con mòng biển í ới gọi nhau, tạo nên một bức tranh vô cùng sinh động in lên nền trời xanh ngắt và yên bình</p></div> <a class="xt_blog_back_to_posts xt_link xt_button" href="http://kupic.wap.sh/blog/index.html?p=1#xt_blog">Back to posts</a> <div class="xt_blog_comments" id="xt_blog_comments"> <span class="xt_blog_comments_title">Comments:</span> </div><br /> <div class="xt_blog_write_a_comment"> <span class="xt_blog_write_a_comment_title">Post a comment</span> <form action="http://kupic.wap.sh/blog/index.html/__xtblog_entry/8654327-t-ng-vy?p=1&__xtblog_comment_page=1" method="post" id="xt_blog_comment_form"> <input type="hidden" name="__xtblog_post" value="Post" /> <input type="hidden" name="__xtx" value="Q0xZT1lWWU9aclV2QUw0PQ==" /> <input type="hidden" name="__xtxs" value="4c9a20a45de9a261a3df4daa6433a978" /> <input type="text" name="__xtblog_blog" value="" style="display:none" /> <input type="hidden" name="__xtblog_entry" value="" /> <div class="xt_label"> <label>Name: </label> </div> <div class="xt_input"> <input type="text" name="__xtblog_nick" value="" /><br /> </div> <div class="xt_label"> <label>Comment: </label> </div> <div class="xt_textarea"> <textarea id="xtblog_comment_msg" name="__xtblog_msg"></textarea> </div> <div class="xt_submit"> <input class="xt_button" type="submit" value="Post" /> </div> </form> </div> </div> <div class="newsx"> H:i:s <span class="xt_blog_comment_date">- l d/m/y :" display="2" entries_per_page="5" comments_per_page="5" comments_sort="-1" display_limit="75" display_symbol="" version="1" t_back_to_posts="" t_comments="Bình Luận" t_post_a_comment="Gửi Bình Luận" t_name="Tên Bạn" t_comment="Nội Dung" t_post="Gửi | KuPic.Wap.Sh | Wap Truyện - Wap Đọc Truyện | Game online, Game trên điện thoại

Tường vy đỏ

Cô gái nhỏ bật cười khi nhớ lại lời tỏ tình ấp úng dễ thương cùng khuôn mặt bối rối của Khôi chỉ mới mấy tiếng trước. Cậu xoay xoay bó tường vi màu đỏ trong tay lâu thật lâu trước khi ngập ngừng trao vào tay Khánh.

Mến tặng Khánh Chi.

Màn đêm lộng gió trên sân thượng lầu ba, mái tóc dài của Khánh tung bay, những sợi tóc mỏng dưới đèn đường màu vàng cam ánh lên như sợi cước cắt đôi nền trời. Tình yêu và tình bạn, tìm đến và có nguy cơ đổ vỡ, tất cả chỉ diễn ra trong một đêm.

Không phải vấn đề chọn lựa một trong hai.

-“Em… làm bạn gái anh nhé, Khánh…”

Cô gái nhỏ bật cười khi nhớ lại lời tỏ tình ấp úng dễ thương cùng khuôn mặt bối rối của Khôi chỉ mới mấy tiếng trước. Cậu xoay xoay bó tường vi màu đỏ trong tay lâu thật lâu trước khi ngập ngừng trao vào tay Khánh.

Không gian đặc quánh cảm giác ngượng ngùng. Khôi cười hì hì nhìn Khánh cũng bối rối không kém khi nhận lấy và ôm bó tường vi vào lòng.

- Hoa này là…

- Tường vi đấy.

- Dễ thương quá này! – Ngón tay Khánh chạm vào những cánh hoa – Hái trộm nhà hàng xóm phải không?

- Đâu, chúng nở bên phía hàng rào nhà anh nên là của anh chứ.

- Ha ha - Tiếng Khánh cười giòn tan y hệt ngày đầu quen nhau làm Khôi bất giác cười theo. Cậu nhớ mình để ý Khánh nhiều ngay từ hôm đó, chỉ là cậu chẳng nói cho ai biết thôi. Quen nhau qua một người bạn chung, ba người họ trở thành bộ ba thân thiết đã nhiều năm nay. Nhiều năm, đủ cho những dấu yên từ tí xíu và ngốc nghếch trở nên rõ ràng, có hình khối, có màu sắc. Chỉ có điều…

Một sự thật hiển nhiên mà ai cũng hình dung được là trong một bộ ba chơi chung với nhau, chỉ cần nảy sinh bất kỳ thứ cảm xúc nào khác tình bạn, sớm hay muộn bộ ba đó cũng gặp những trục trặc nhất định.

Khôi đâu ngốc nghếch mà không hiểu chuyện này, chỉ là… tường vi theo năm tháng đã nở dày bên hàng rào nhà cậu, có cách nào né tránh mãi yêu thương này? Ngày qua ngày, nhìn Khánh tươi cười vui vẻ ở bên mình và nghe tiếng cô líu ríu kể chuyện, Khôi càng chán ghét sự nhút nhát của bản thân. Khánh kém Khôi có một tuổi nhưng mỗi khi cô bắt đầu kể chuyện và nhoẻn miệng cười, Khôi luôn tưởng mình đang ở bên cạnh một đứa trẻ.


Những trong trẻo và hồn nhiên của cô từ ngày bước vào đã xô ngã cảm giác cằn cỗi và quen đơn lẻ nơi cậu. Khôi luôn hào hứng với những buổi đi chơi chung để được nghe nghe Khánh ríu ra ríu rít những mẩu chuyện về người nào đó lạ hoắc, về những nơi tít xa khỏi biên giới, và cả chuyện những con mòng biển bắt cá như thế nào. Khánh say sưa kể và Khôi say sưa nghe, như có một thế giới riêng để cả hai đắm chìm vào.

Khánh vui. Khôi dĩ nhiên vui. Nhưng còn Phương?

Phương chính là người bạn chung. Phương vui vẻ, hoạt bát, thường xuyên là trung tâm của những hoạt động của bộ ba. Phương không những là bạn thân của Khôi mà còn là bạn rất rất thân của Khánh, và Khánh thật sự chỉ có duy nhất một người bạn thân này. Giả sử, mà không cần giả sử vì thực tế đã xảy ra rồi, khi Khôi và Khánh yêu nhau, chẳng khác nào đẩy Phương qua một bên, bắt cô nhìn hai người thân thiết nhất của mình ở bên nhau.

Mọi thứ bỗng rối tung với cả ba người. Tại ai?

Tại Khôi không thể giấu cảm xúc này nữa, đã dày công tỉ mẩn hái những đóa tường vi rực rỡ nhất bên hàng rào, bó lại và chạy như bay đến gặp Khánh để bày tỏ hết những tâm tư từ tận những ngày xưa cũ?

Hay tại Khánh ngây ngô cũng không biết cách kìm nén đi cảm giác vui vẻ và an tâm khi ở cạnh bên Khôi? Cô đã để cậu bắt gặp trong những lần ngượng ngùng nhìn lén, và rõ ràng đã bị phát hiện tình cảm khi cô bối rối rụt tay lại trong khoảnh khắc tay hai người chạm phải nhau. Ngày hôm nay cũng là Khánh ngốc nghếch đã thẹn thùng gật đầu khi Khôi ngỏ lời.

- Người ta hay tặng hoa hồng mà? Sao anh tặng tường vi chứ? – Khánh chun mũi, lắc lắc mái tóc theo thói quen.

- Ai cũng có thể tặng hoa hồng. Em biết tường vi đỏ có ý nghĩa gì không?


- Chả giỏi như anh. – Khánh cười toe toét khoe đuôi mắt kéo dài như biết cười – Con trai gì mà toàn trò lãng mạn, cái gì cũng biết.

- Không biết thì… tí tự tra Google đi.

- Ơ - Khánh nhíu mày. Tóc cô tung bay. Khôi nhẹ nhàng xoa đầu Khánh rồi về, để lại vẹn nguyên những cảm giác vui sướng chếnh choáng cho cô, và cho cả không gian của dấu yêu nguyên sơ này. Khánh vui. Khôi cũng… dĩ nhiên vui.

Khánh không biết mình đã nghĩ những gì. Khi hồi tưởng lại giây phút đó, cô chỉ nhớ tâm trí mình trống rỗng, chỉ có cảm giác chếnh choáng là rõ rệt. Hạnh phúc chếnh choáng, giống như uống một cốc soda táo, chẳng phải nghĩ ngợi suy tư gì, chỉ có vui, và rất vui. Giá như là ban ngày, hẳn dễ dàng thấy hai má cô gái này đỏ lên như yêu lần đầu.

Nếu hạnh phúc lúc nào cũng dễ dàng, tình yêu thì luôn tròn vành vạnh, chắc nhân loại chẳng bao giờ nghe được những bản tình ca, chẳng phải xem đi xem lại bộ phim cũ mèm mà vẫn khóc hết nước mắt, và Romeo, Juliet hẳn là những nhân vật hoang đường trong một chuyện tình vô cùng đáng quên.

Có lẽ một trong những lí do mà hạnh phúc không thể mang hình tròn là bởi vì như thế nó sẽ lăn đi mất, cho nên tạo hình của hạnh phúc nhất định phải méo một chút, lệch đi một chút, góc cạnh một chút, để những người có lòng sẽ biết cách giữ lại bên mình.

Phương đến ngay khi nhận được cuộc gọi của Khánh. Đã hơn 8 giờ tối. Cô còn chưa kịp ăn gì sau một ngày loay hoay với mớ đồ án sắp cao bằng mình. Nhưng vì đó là Khánh, bạn thân cô, nên dạ dày buộc phải đợi.

- Nhìn mày có vẻ vui. Chuyện gì mà gọi tao đến gấp thế này?

Phương thoải mái ngồi xuống salon, hơi cười, nhón tay lấy một thanh kẹo trên bàn. Biểu cảm lộn xộn trên gương mặt người bạn thân bỗng làm cô hơi khựng lại. Nhưng có mơ cô cũng không đoán được việc gì vừa xảy ra nên chỉ có cách hỏi cho rõ:

- Con này, có việc gì nói nhanh! Tao chưa ăn tối đấy.

Khánh chỉ bó tường vi còn nguyên màu đỏ rực trên bàn.

- Đẹp không?

- Ừ. Ê, tường vi à? Hình như… nhà anh Khôi cũng có.

- Ừm… của anh Khôi tặng.

- Gì cơ?

Mọi thứ bắt đầu rối tung trong tâm trí Phương. Cô cố gắng suy nghĩ một cách logic nhất có thể nhưng cố tránh trường hợp họ yêu nhau, dù như vậy, đó vẫn là điều xuất hiện đầu tiên. Phương đặt thanh kẹo xuống bàn, hơi chồm người tới, hỏi lại:

- Khôi tặng?

- Anh Khôi tỏ tình với tao. – Khánh cố tình nói thật chậm – Vừa mới.

- Hả?

Lần thứ hai Phương đặt một câu hỏi cụt ngủn và thứ cô mong được hồi đáp lại là lời phủ nhận và câu “Tao chỉ đùa thôi.” của Khánh. Nhưng thêm một lần nữa bạn cô chẳng những không thực hiện điều cô mong mà còn trả lời bằng câu Phương thật sự sợ nhất:

- Tao đồng ý rồi. Tao thích anh Khôi… từ lâu lắm.

- Lâu lắm là bao giờ?

- Tao không nhớ. Lâu lắm. Mày… không sao chứ?

- Tao sắp đau bao tử rồi.

- Đi ăn gì đi. Hay tao nấu gì cho mày ăn nhé!

Đáp lại sự dịu dàng của Khánh, Phương thực sự chỉ muốn gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất, nhưng vì không thể, cô nhăn mặt:

- Mày thích anh Khôi từ lâu lắm à? Hay nhỉ! Thế mà chẳng hề nói với tao một tiếng. Tao tưởng mình thân lắm…

- Không, Phương à, mày không hiểu tao rồi.

- Ừ. Làm sao mà hiểu mày được. – Phương cố tình bĩu môi.

- Tao chỉ sợ nếu nói ra, mày sẽ cảm giác như… tao không biết nữa… như mày bị ra rìa chẳng hạn.

Khánh nhỏ giọng hết sức có thể nhưng cô vẫn thấy như mình đang gào vào mặt Phương vì biểu cảm của bạn cô lúc này hết sức khó chịu. Còn bản thân Khánh cũng đang loay hoay với những xúc cảm rối rắm của mình bây giờ. Cô hiểu hơn ai hết rằng, lúc này, thật quá khó để bắt Phương vui cho mình. Khánh cào cào vào lòng bàn tay mình theo thói quen mỗi khi bối rối, cô có cảm tưởng như mình đang bắt tay với Khôi đẩy cô bạn thân sang một bên. Lòng bàn tay ấm nóng nhưng trái tim cô hoang mang và lạnh ngắt.

- Ra rìa? Ừ. Giờ thì chính thức là ra rìa này.

Phương lạnh lùng chấm dứt câu chuyện. Vứt thanh kẹo xuống bàn như một cách phản ứng giận dỗi rất thông thường, Phương không đợi Khánh nói thêm tiếng nào, lầm lũi dắt xe ra về. Phòng khách rộng rãi càng trở nên trống trải, điều gì đó vừa nứt vỡ ở trong lòng khiến Khánh ứa nước mắt. Phương không hề hay biết, cô chỉ lặng lẽ chạy xe về, trên đường lẩm nhẩm một câu như vô thức: “Tường vi đỏ.”

Vốn tính vô tư như đứa trẻ, Khánh ít khi quan tâm tìm hiểu những điều sâu xa, phức tạp và lãng mạn. Cô chỉ say sưa trong thế giới vui tươi và dễ chịu như cốc soda táo của mình. Nhưng Phương lại là một mảng màu đối lập. Cô gái ấy hoạt bát và hòa đồng nhưng nội tâm sâu lắng như một giếng nước trong, phải có lòng quan sát mới thấy được cánh hoa rơi chạm tầng đáy. Tường vi đỏ mang ý nghĩa gì, cô thừa hiểu.

Mong muốn được yêu của Khôi bây giờ, cô cũng thừa hiểu. Chỉ là ngay lúc này, cô cũng chếnh choáng như Khánh lúc nhận lời tỏ tình của Khôi, nhưng là chếnh choáng một cách đau lòng.

Hệt như suy nghĩ của Khánh, Phương không ganh tị hay khó chịu vì tình yêu của bạn, trái tim cô thừa hiểu đó là nỗi ích kỉ rất hiển nhiên khi cảm thấy như mình bị gạt ra ngoài rìa những cảm xúc đó. Khánh và Khôi yêu nhau, Phương nghiễm nhiên thành kẻ ngoài cuộc nhìn vào, như thể tình bạn bao năm chẳng có chút ý nghĩa gì.

Sân thượng lầu ba lộng gió, chỉ có một cô gái nhỏ cùng mái tóc xõa tung nền trời. Cô hiểu hết những gì đang diễn ra, chỉ là không biết phải làm sao.

Rất nhiều tin nhắn được gởi đi nhưng không thấy hồi âm. Khánh vẫn không cho phép mình bỏ cuộc. Cô đành bấm số gọi cho Khôi.

- Em khó xử quá. – Khánh vừa nói vừa bấm vào lòng bàn tay.

- Anh nghĩ Phương cần thời gian để thích nghi. 

Cả hai cùng chống tay lên thành lan can, gióng mắt tìm đường chân trời. Khánh luôn nhớ những buổi chiều cũng như thế này, Khánh, Khôi và Phương cùng nằm dài trên sân thượng, để gió thổi qua tai và nghe Khánh kể chuyện, những mẩu chuyện ngốc nghếch mỗi khi nghe xong cả ba cùng cười vào chúng. Và lần nào Khánh cũng chỉ tay lên nền trền xanh ngắt rồi cười khúc khích:

- Đố hai người tình bạn màu gì đấy?

Thật ra chẳng lần nào Khôi và Phương trả lời. Cả hai chỉ theo thói quen mỉm cười với suy nghĩ của Khánh. Màu gì không quan trọng, bên nhau mới là trọn đời, hai người đã từng nghĩ như vậy. Giờ thì những suy nghĩ đó mới ngốc nghếch làm sao! Dường như ngay lúc này, chỉ có một màu xám giăng đầy qua chiếc ô tình bạn mỏng manh của cả ba.

- Mọi thứ sẽ trở lại như trước thôi. Anh sẽ nói chuyện với Phương.

Khôi quay sang nhìn Khánh trìu mến, cô gái nhỏ cậu đem lòng yêu mến giờ càng bé nhỏ và mong manh hơn. Cả những nét u buồn trên gương mặt thanh tú cũng làm cậu xao lòng.

- Không. Để em. – Khuôn miệng Khánh thu xếp được một nụ cười – Em mới là người sẽ giải quyết những rắc rối này.

- Em chắc không? Lỡ Phương vẫn giận…

- Giận mới cần giải quyết chứ anh. Giận, mới cần bạn thân là em…

Giắt lại một lọn tóc về nếp giúp Khánh, Khôi mỉm cười hiền lành. Nhưng cậu lại mau chóng bị bất ngờ trước hành động của cô: Khánh rút từ trong túi ra một chiếc vòng tay thắt bằng những sợi dây màu xanh dương đan chéo nhau qua lại, dịu dàng đeo vào tay cho Khôi. Vừa từ tốn buột nút dây lại, cô vừa giảng giải, ánh mắt hết sức chân thành:

- Đây không phải kỷ vật tình yêu gì cả. Nhớ nhé. Đây là cho tình bạn của ba chúng ta. Anh biết tình bạn có màu gì không?...

Đối diện với biển, ai cũng nhỏ bé. Biển xanh rì vỗ bờ thành từng đợt sóng trắng. Khánh ngồi thu chân lại, yên lặng ngắm những vật thể li ti từ phía xa tít mà cô có thể nhìn thấy trên mặt biển phẳng lặng. Cô đang đợi một người.

Đường chân trời cắt đôi mặt biển và bầu trời thành hai mảng màu xanh khác biệt. Biển rất hiền hòa, nền trời trong lành.


Phương đến hơi muộn, Khánh đoán chắc bạn mình đã đắn đo không biết có nên đến gặp cô hay không. Nhìn thấy Phương, lòng Khánh vui không để đâu cho hết. Cô hiểu, tận trong lòng, tình bạn này quan trọng với mình hơn tất thảy.

Phương nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Khánh, cô đã bỏ lối hành xử hơi bộc phát thái quá và lạnh lùng của mình hôm nọ, nhưng khoảng cách giữa hai người bạn thân vẫn còn chưa thu hẹp được. Khánh thấy như mình có lỗi. Còn Phương cảm giác mình đang bị bỏ rơi.

Biển vẫn kiên trì xô những đợt sóng tràn.

Rất nhiều phút im lặng đã trôi qua, giống như cuộc thi xem ai kiên nhẫn hơn, hay là việc bất kỳ người nào lên tiếng trước sẽ chịu thua. Những âm thanh vang lên chỉ là tiếng sóng ì oặp vỗ bờ, những con mòng biển chan chát cãi nhau trên không, và tiếng gió có mùi hương mằn mặn như vị của đại dương thẳm sâu.

Khánh hí hoáy vẽ những hình thù kỳ lạ trên cát, đột nhiên quay mặt sang phía Phương, cười toe:

- Mày nhớ mỗi lần cả ba người tụi mình ra biển không? Có mỗi mày với anh Khôi xuống tắm, còn tao sợ nước nên chỉ dám ngồi trên bờ xây lâu đài rồi vẽ vớ vẩn cho mày lên trêu chọc thôi.

-…

- Lâu rồi tụi mình không đi tắm biển nữa. Tao nhớ…

- Đừng nhắc nữa.

Phương đột ngột ngắt lời làm Khánh giật mình, cô vẫn kiên trì tiếp tục:

- Sao lại không? Tụi mình phải tiếp tục như ngày xưa chứ. Phải là mày, tao và anh Khôi, phải đủ ba người ở bên nhau mới được chứ.

Phương hừ mũi một cái, giọng khô kiệt cảm xúc:

- Tao tưởng bây giờ chỉ cần mày với anh Khôi bên nhau là đủ.

- Không, Phương à. Không hề. – Khánh dịu dàng lắc đầu.

– Đủ, ừ, là đủ ở một phương diện tình cảm rất khác, chứ không phải tình bạn này. Người ta có bạn vẫn cần phải yêu nhau, và người đang yêu cũng cần bạn bè. Đó là hai mối quan hệ rất riêng biệt, nhưng phải dung hòa, mày hiểu không? Những lúc đi chơi vui vẻ bên nhau đủ ba người, thỉnh thoảng tao vẫn thấy tủi ở trong lòng vì không dám bộc bạch ra tình cảm của mình. Còn những ngày gần đây, tao và anh Khánh dù đã hiểu tình cảm của nhau, nhưng bỗng nhiên mày không chịu xuất hiện nữa nên có cái gì trong tao bị vỡ ra rồi con ngốc ạ.

Đôi mắt Khánh nheo lại tạo thành cái đuôi dài rất đẹp, nhưng đôi mắt đẹp đó đang ngấn nước. Khánh nói rất dài, rất chân thành, cô tha thiết mong nhận từ Phương một cái gật đầu hoặc đại loại để biết tình bạn này còn tiếp diễn. Nhưng Phương chỉ yên lặng nhìn cô rất lâu. Cô đọc được trong mắt Phương thật nhiều những xúc cảm, chúng xộn xạo và rối rắm, chừng như sẽ nổ tung ra nếu không được xoa dịu.

Một tay bất ngờ nắm lấy tay bạn, tay kia lôi từ trong túi ra một chiếc vòng tay màu xanh, xanh ngắt như nền trời, giống hệt cái của Khôi, Khánh cũng dịu dàng đeo vào tay Phương như hôm nọ. Cô ôn tồn nói với bạn, rõ ràng và mạch lạc:

- Phương này, mày biết tình bạn màu gì không? Là màu xanh da trời. Vì sao biết không? Vì giống như màu xanh của bầu trời, tình bạn tạo nên cảm giác an toàn, vững chãi và yên bình nhất, ở bên bạn bè nhất định phải cảm thấy thật dễ chịu, như những ngày tao ở bên mày, và mình ở bên anh Khôi vậy. Đó là tình bạn của riêng ba người bọn mình. Tao biết mày giận tao, giận cả anh Khôi, nhưng đừng vì thế mà bỏ rơi tình bạn vốn đã dày công tạo dựng từ rất lâu này, được không? Anh Khôi và tao chưa bao giờ có ý muốn đẩy mày ra cả. Ở riêng bên nhau, có thể là tình yêu, nhưng khi đứng cùng nhau thành ba người, mình mãi mãi là bạn, được không, Phương?

Phương vẫn yên lặng, nhưng khuôn mặt cô đã giãn ra, dễ chịu, và dịu dàng hơn. Bầu trời cao vút phía trên, quả thật rất rộng lớn, nhưng bình yên vô ngần. Khánh nói đúng, tình bạn của bọn họ ngày xưa cũng dễ chịu và an tâm như khi cả ba cùng nằm dài ra ngắm nhìn nền trời xanh ngắt này. 

Hóa ra, cô gái ngây ngô nhất trong ba người bọn họ lại là người duy nhất có khả năng phổ quát tình bạn nên thành hình khối và màu sắc , điều mà chẳng ai trong hai người là cô và Khôi làm được.

Lúc Khánh đưa tay lên vén tóc, Phương nhận ra cô bạn nhỏ của mình cũng đeo một chiếc vòng y hệt, chắc cô gái vụng về này đã khổ công không ít khi ngồi đan qua đan lại những sợi dây nhỏ xíu rối mù thành chiếc vòng xinh xắn như thế. Xoay xoay chiếc vòng trên cổ tay, Phương vờ vĩnh, làm bộ nhăn mũi nói với Khánh:

- Đây là màu xanh nước biển chứ.

- Không, con điên ạ! – Nhận ra bạn mình đã gần như trở lại, Khánh vui vẻ dí tay vào trán Phương – Đây là màu trời. Yên bình như bầu trời. Còn nước biển à? Mày biết tại sao biển có màu xanh không? Vì nó phản chiếu lại từ màu trời. Giống như là… à… như là tình yêu vậy. Tình yêu cũng phản ánh từ tình bạn, một phần nào đó, nhưng nó mang một sắc thái riêng, xúc cảm riêng biệt hơn, mặc dù về cơ bản thì cả hai đều bắt nguồn từ tình cảm quan tâm và yêu quý nhau. Đó là lý do có đường chân trời để chia cắt bầu trời và mặt biển, để người ta không bị nhập nhằng.

Phương tròn xoe mắt nghe Khánh giảng giải. Giếng nước trong veo của cô vẫn chỉ có Khánh là người duy nhất nhìn thấy được tầng đáy, đếm được những cánh hoa rơi vãi. Là người hiểu và quan tâm cô nhất trên đời, làm sao có thể để mất đi cho được. Phương khẽ nhích người lại gần Khánh hơn một chút, hơi nghiêng đầu nhìn vào chiếc vòng của mình, lắc lư người:

- Mới mấy ngày không gặp thôi mà mày ăn nói khá hẳn lên.

- Tại vì đó là tất cả những gì trong lòng tao mà. – Khánh cười vui vẻ, cô đưa tay ra song song với bạn, để hai chiếc vòng kế bên nhau, xanh ngắt và yên bình.

- Tao xin lỗi… - Giọng Phương thầm thĩ – Những ngày vừa rồi tao ích kỷ. Không phải là giận mày hay anh Khôi đâu, vì tao sợ mình bị gạt sang một bên, bị bỏ rơi, bị quên mất đi khi hai người bọn mày vui vẻ bên nhau. Tao ích kỷ nên chỉ nghĩ như vậy thôi. Tao… thực sự là… rất nhớ ba đứa mình.

Nhìn nụ cười nhỏn nhẻn của bạn, Khánh cũng cười theo, cô vui vẻ lắc lắc đầu:

- Từ nay ấy, bỏ cái thói hay suy nghĩ quá nhiều đi nghe không. Mày phải vui vẻ lên mới được, phải như những ngày trước vậy đó. Tụi mình mà tụ tập lại thì vui trời long đất lở luôn. Nhất định phải như vậy.

- Ừ. – Phương cười tươi khoe đồng tiền tươi tắn – Nhất định phải như vậy.

Cả hai cùng giơ cao tay có đeo vòng lên cạnh nhau. Màu xanh của những sợi dây đan chéo hòa vào màu xanh dịu dàng của bầu trời. Yên bình và dễ chịu, an tâm và vững chãi, tình bạn như bầu trời xanh ngắt mênh mông không có một điểm giới hạn nào.

Ở bên dưới, biển vẫn rì rào, ngân nga mãi một tình khúc êm dịu bằng tiếng sóng, và phản chiếu lại màu xanh của nền trời, chỉ là theo một cách khác, âm trầm hơn, lắng đọng và nhịp nhàng.

Phương bắt chước Khánh vẽ vẽ xóa xóa những hình thù ngộ nghĩnh trên cát, cả hai cùng la í ới và cười vang khi có cơn sóng đi lạc xô vào cuốn phăng mất thành quả của mình.

- Mà này, mày có hiểu ý nghĩa hoa tường vi đỏ chưa? – Phương đột nhiên hỏi.

- Mày biết luôn á?

- Dĩ nhiên. – Phương hơi vênh mặt, ném một bệt cát vào chân bạn.

Khánh chụp ngay cơ hội trả đũa, xong nói rất nhỏ hòa vào tiếng sóng bên tai Phương, mặt hơi đỏ lên:

- Hiểu rồi.

- Vậy… đừng phụ lòng anh Khôi. Hai người phải hạnh phúc, nghe chưa.

- Ừ. Nhưng ba người bọn mình vẫn là tuyệt nhất mà, phải không?

Đó là một câu hỏi tu từ không cần được hồi đáp.

Tiếng cười khúc khích lại vang lên giòn tan giữa bãi biển buổi chiều còn thưa người qua lại. Trên cao, những con mòng biển í ới gọi nhau, tạo nên một bức tranh vô cùng sinh động in lên nền trời xanh ngắt và yên bình

Back to posts
Comments:

Post a comment

H:i:s - l d/m/y :" display="2" entries_per_page="5" comments_per_page="5" comments_sort="-1" display_limit="75" display_symbol="" version="1" t_back_to_posts="" t_comments="Bình Luận" t_post_a_comment="Gửi Bình Luận" t_name="Tên Bạn" t_comment="Nội Dung" t_post="Gửi" />
Thống kê: U-ON
Chia sẻ:
  
Trang Chủ

Teya Salat